Cậu chậm rãi bước lên 9 bậc thềm cao, con đường này vốn dĩ cô độc. Chỉ dành cho những kẻ có đủ sự tàn bạo và cô độc.
Một ngày nọ, tráng sĩ Nguyễn Huệ vào thành Phú Xuân do thám. Khung cảnh, nhà cửa thực tráng lệ so với đất Tây Sơn quê chàng. Tình cờ Huệ bắt gặp cậu nhóc Nguyễn Ánh đang ngồi chơi đất bùn bên vệ đường. Ánh khéo đắp thành lũy, cung điện y như thật, dùng gỗ đá xếp thành hàng hàng lớp lớp giáp binh. Y phục bẩn thỉu sờn rách nhưng nhìn kĩ chúng đều được dệt bằng tơ lụa thượng hạng. Hai ánh mắt va chạm nhau, cảm giác lạnh toát rùng rợn xâm chiếm họ trong khoảnh khắc.